Tôi nhớ ngôi làng đó...

5 Tháng Tám 2017
Chuyên mục
Well-Being
Bình luận  0

 Mỗi ngày qua đi, tôi vẫn lái xe đưa con đi nơi này nơi kia rồi về nhà, nấu nướng, thay bỉm cho con trong căn nhà có 4 bức tường trong khi ngoài kia thế giới quay cuồng và bận rộn. Con tôi chơi trên sàn nhà và tôi ngắm nhìn con lấy hết đồ chơi này đến đồ chơi khác ra khỏi cái hộp trong góc phòng và mặc dù cuộc sống của tôi có rất nhiều điều tuyệt vời, tôi vẫn nghĩ tới bạn vì tôi nhớ ngôi làng đó.

Tôi nhớ ngôi làng mà tôi chưa bao giờ có. Ở nơi đó những người mẹ giặt đồ chung bên nhau, cười đùa vui vẻ bên nhau, cơ thể có thể mỏi mệt nhưng tinh thần luôn nhanh nhạy. Ở đó chúng ta hiểu nhau quá rõ, nên kể cả đôi khi có làm nhau khó chịu thì chúng ta cũng sẽ không giận dỗi quá lâu bởi vì sự thật là, chúng ta cần đến nhau.

Bọn trẻ sẽ dậy thật sớm, chạy ra ngoài tìm nhau dưới những gốc cây cao. Chúng sẽ biến mất vào trong cánh đồng và trong rừng suốt cả ngày và chúng ta sẽ bắt đầu công việc thiêng liêng của mình. Chúng ta sẽ nhồi bột làm bánh bên nhau, các em bé sẽ ở dưới chân của chúng ta, hoặc ở trên ngực, hoặc trên lưng hoặc ở trong vòng tay của chúng ta. Người ta sẽ không nhận ra đứa trẻ nào là của người mẹ nào bởi vì chúng ta quan tâm đến con của nhau như con của chính mình.

Chúng ta sẽ nói chuyện với nhau cả ngày và sử dụng tài tình cái khả năng mà lâu nay đã trở nên yếu kém: nghệ thuật lắng nghe. Im lặng thấu hiểu thay vì phán xét một cách thụ động; và những lời khuyên chân thành và nhẹ nhàng nếu chúng ta cần. Ở trong ngôi làng của chúng ta, các thành viên là tài sản chung và chúng ta sẽ xây dựng cái tài sản chung đó ngày càng vững mạnh.

Chúng ta sẽ cười – rất nhiều nhưng vẫn không bao giờ đủ. Chúng ta sẽ tìm thấy niềm vui ở những điều bình thường nhất.

Chúng ta sẽ khóc nhưng không phải khóc một mình mà luôn trên vai của một người khác vì những đứa trẻ ra đi quá sớm hay vì những người đàn ông đã thay lòng đổi dạ. Chúng ta sẽ lau nước mắt trên má của nhau và làm vơi đi những nỗi đau của nhau. Nếu có ai đó trong chúng ra bị lạc lối trong bóng tối, chúng ta sẽ đi tới tận cùng của trái tim cô ấy và sẽ kéo cô ấy trở lại.  

Khi tới giờ ăn chúng ta sẽ bày đồ ăn trên những cái bàn dài và bọn trẻ sẽ ăn một cách ngấu nghiến và hạnh phúc vì đói. Chúng sẽ kể cho nhau nghe về các cuộc phiêu lưu của mình, và để làm cho chúng thất vọng, chúng ta sẽ yêu cầu chúng lần sau đưa các em đi theo để dạy cho chúng một bài học mà chúng ta đã biết: chúng ta sống vì nhau.

Khi ai đó trong chúng ta bị ốm hoặc cần nghỉ ngơi nhiều hơn vì đêm trước đã phải thức để chăm một em bé, chúng ta sẽ chăm cho em bé như chính con của mình để người mẹ được nghỉ ngơi nhiều nhất có thể mà chẳng cần phải hỏi xem người mẹ có đồng ý hay không. Người mẹ sẽ được nghỉ ngơi mà chẳng phải lo lắng điều gì. Chúng ta muốn tất cả các thành viên đều được khoẻ mạnh bởi vì chúng ta yêu quý tất cả mọi người, không phải bằng tình yêu hời hợt qua những tấm thiệp chúc tụng mà bằng tình yêu và sự trân trọng thật sự vì chúng ta hiểu giá trị của mỗi thành viên trong ngôi làng của chúng ta.

Bạn sẽ biết tôi và tôi sẽ biết bạn. Tôi sẽ biết con bạn, và bạn sẽ biết con tôi. Không chỉ là biết qua loa đâu, mà là hiểu biết thực sự kia. Tôi tin tưởng khi giao con mình vào vòng tay bạn cũng như khi chúng ở trong vòng tay tôi.

Và khi con cái của chúng ta trưởng thành và da dẻ của chúng ta trở nên nhăn nheo, chúng ta sẽ vẫn tiếp tục làm bánh, chia sẻ với nhau qua những ly trà, kể chuyện cho nhau nghe về những đứa cháu của mình và ôn lại những kỉ niệm xưa.

Tôi nhớ ngôi làng của những người mẹ mà tôi chưa bao giờ có. Ngôi làng mà chúng ta đã đánh đổi để lấy những căn nhà mà mặc dù cách nhau có một hàng rào thôi nhưng tôi có cảm tưởng cách xa nhau cả cây số. Ngôi làng mà chúng ta đã đánh đổi để lấy những căn nhà có nhiều tiện nghi nhưng cửa luôn khoá chặt và những buổi chiều cô đơn chỉ có một mẹ và một con chơi với nhau trên sàn nhà.

Khi tôi nhìn thấy hai mẹ con bạn đang chơi trong một góc ở phía bên kia công viên, tôi lại thấy hy vọng ngập tràn. Thấy bạn nhìn tôi và mỉm cười ngượng nghịu, tôi biết bạn cũng nhớ ngôi làng đó giống tôi.

 

http://www.huffingtonpost.com/bunmi-laditan/i-miss-the-village_b_5585677.html

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *